Sửa trang

Ổn Định Và Tạm Bợ

 

Người ta thường đi tìm sự ổn định, ổn định trong công việc, trong gia đình, trong cuộc sống.

 

Vậy ổn định là gì?

 

Người chưa kết hôn bị thúc giục để kết hôn. Mới ra trường, hai mươi mấy tuổi đầu là bố mẹ, họ hàng đã hỏi chuyện “bao giờ cưới”, và những lời thúc giục này ngày càng nhiều lên theo năm tháng. Những ai 3x tuổi thì thấm thía sự “giục dã” này đến nỗi nhiều khi còn không muốn về nhà, bố mẹ giục dã, anh chị em họ hàng giục dã, cơ quan đoàn thể giục dã...cứ như là không kết hôn là một cái tội vậy. Thế nhưng, nếu hỏi kết hôn để làm gì? Phần lớn câu trả lời là để ổn định. Cưới ai cũng được nhưng phải cưới vì sống độc thân thì không ổn định được. 

 

Ủa, vậy ổn định để làm gì?

 

Nhiều khi, ‘ổn định’ là một từ rất vô cùng. Ví dụ như, ai cũng phấn đấu có một công việc ổn định. Công việc ổn định điển hình trong xã hội kiểu như làm giáo viên, bác sĩ, công chức viên chức nhà nước, làm ngân hàng, kỹ sư... chứ mấy hồi mà làm “freelancer” là không có ổn định gì hết, làm tự do là không có nghề ngỗng gì, không được xã hội coi trọng. Bất chấp việc những cái nghề đó không phải là nghề mình yêu thích, hàng ngày dậy đi làm là thấy muốn ốm, cuối tuần được nghỉ là thiên đường, chúng ta cứ sống hàng năm trời với cái mác công việc ổn định, không dám từ bỏ chỉ vì sợ ra khỏi vùng an toàn, dần dần chúng ta không còn biết mình thích gì nữa, hàng ngày đi làm như một cỗ máy, về nhà lại xả stress, rồi lại đi làm, không ai muốn bứt ra khỏi cái vòng an toàn vô hình cả.

 

Thế nhưng, vốn dĩ cuộc sống này là thứ ‘tạm bợ’ nhất. Không ai biết được ngày mai, tháng sau, năm sau hay chỉ một giây phút nữa cuộc sống từ bỏ mình mà đi. Chúng ta như những con thiêu thân chạy theo những tem mác vô hình mà quên mất rằng, chúng ta đang ‘sống’. 

 

Sống là động, sự sống là sự biến chuyển và thay đổi. Sống là biết giây phút này đã khác giây phút trước, mình bây giờ đã khác mình của ngày hôm qua. Nếu sống mà cứ mong cầu mọi thứ ổn định mãi, vốn là sự không tưởng. Cuộc sống là một dòng chảy, đang sống là đang hoà vào dòng chảy ấy.

 

Đợt dịch này như một lời nhắc nhở rằng, chúng ta đang sống. Hãy thử một lần sống cho chính mình, ko phải sống cho gia đình, cho xã hội, cho những tem mác mà chúng ta tự dán nhãn lên chính mình. 

 

Nhân lúc này, khi phải ở nhà, khi phải sống chậm, thử ngồi xuống, bạn có còn nhận ra đâu là tem mác và đâu là chính mình không?

 

By Quyen Pham

Có thể bạn đang quan tâm
Tri ân khách hàng
Giảm 20%
Tri Ân các Khách Hàng Tái Sử Dụng Dịch Vụ và Khách Hàng Mới
Đăng Ký Ngay
BÀI VIẾT MỚI