Có những người sinh ra vốn không dành cho nhau
Dù định mệnh đã thử trêu ngươi bằng cách cho họ đi chung một đoạn
Có những sự gặp gỡ trong đời hệt như là tai nạn
Chỉ để lại nỗi đau.
Có những ngày loanh quanh chỉ muốn ra ga, mua vé cuối chuyến tàu
Mang mình đi xa khỏi nơi này, đến đâu cũng được
Chứ không muốn cột mình vào nỗi cô đơn và những niềm tin khiếp nhược
Trong thành phố từ lâu thiếu vắng một người.
Có những câu chuyện không biết kể cùng ai, chỉ biết mỉm cười
Bất luận thế nào ngày tháng cũng qua, rồi chúng ta sẽ ổn
Nhưng còn tình yêu đã cho đi và nhận về thương tổn
Làm cách nào để thứ tha?
Có những gương mặt từng rất đỗi thân quen mà giờ đã lạ xa
Chỉ còn biết trách tháng ngày trẻ dại
Có những lần đã bước qua đời nhau mà vẫn ngoái đầu nhìn lại
Chỉ để mình thấy an tâm.
Có những lần chỉ muốn cạn chén canh Mạnh Bà để quên hết chuyện trăm năm
Quên hết chuyện kiếp này, kiếp sau và kiếp trước
Quên đi cả những lao đao của quãng đời xuôi ngược
Để mình lại là mình, đời lặng cõi bình an.
Có những ngày lịm cả tiếng thở than
Chỉ ngồi lặng im bên tri kỷ
Kể chuyện đời cũ kĩ
Nghe bản nhạc thân quen
Và nhắc xa xôi về những điều đã mất
Bàng bạc màu của kí ức không tên.
Có những ngày bình thản vui, bình thản buồn, bình thản quên
Bình thản nghĩ chắc tình yêu thì không có lỗi
Nên đừng vì một cú vấp đớn đau mà thương lầm giận vội
Hãy để mọi thứ tự nhiên.
Có những ngày mình lạc bước như kẻ điên
Trong thành phố không còn thương nhớ...
- Trần Việt Anh -
#vietanhtran #thơ #tinhcapho