Sau giai đoạn bị nghèo đói, lang bạt & bị sỉ nhục của Five of Pentacles. Nói qua 1 chút về tâm lí nghèo. Con người ta nghèo khi thấy mình không bằng người khác. Khi chúng ta ko thấy mình bằng người khác, thì đó đích thực là nghèo
Đa phần chúng ta bước qua giai đoạn đó, thì ý chí đã không còn nữa. Lúc này tất cả những gì chúng ta cần đó là 1 cuộc sống ”bình an”, tìm thấy ai đó để dựa vào, có 1 tổ chức nào đó để mình cống hiến & sống yên ổn đến hết đời
Với nhiều người đó là cuộc sống lí tưởng rồi, chẳng phải thế sao? Nhưng cái tưởng là ổn định đó lại bất ổn định nhất, cái tưởng là “bình an” đó lại bất bình an nhất, vì khi ý chí của bạn đã bị đánh bại rồi, chỉ cần 1 cơn bão tự nhiên ập tới thôi, là bạn sẽ ngã xuống không thể nào đứng lên được nữa
Tình trạng này cũng giống như nhiều người, tưởng là công chức, thì hẳn không cần phải lo về công việc nữa, vì có lương ổn định nè, cơ quan mình lớn mạnh nè, thế thì có gì phải nghĩ đâu
Nhưng thời thế thì luôn thay đổi, mà họ lại muốn ”ổn định”, không có ý chí sinh tồn, thì khi cắt giảm biên chế, hoặc khi thấy nhàm chán bởi chính công việc của họ (vì đó có phải là ước mơ của họ đâu) thì họ bỗng nhiên thấy nội tâm của mình dậy sóng, lúc đó muốn thay đổi cũng không cách nào thay đổi
Mà cam chịu chấp nhận thì nội tâm giằng xé không ngừng
Ngay cả những người tưởng như “bình an” nhất, các vị thiền sư chẳng hạn, họ cũng phải tự đấu tranh với nội tâm của họ mỗi ngày, để chiến thắng các tâm cảm, những dục vọng cá nhân, từng giờ từng phút từng giây
Vậy nên cuộc đời mỗi người, luôn phải tiến bước, luôn phải nỗ lực từng ngày. Khi không gì khuất phục được ý chí cá nhân, đó mới là sự bình yên đích thực