VÌ MÌNH XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC BÌNH YÊN
Chiều nay pha tách trà ngồi trước mái hiên nhìn hoàng hôn
Thấy lòng mình thênh thang nhẹ nhàng như mình từng mong muốn
Nhận ra chính mình cũng cần được yêu thương thật nhiều dù muộn
Bằng lòng với tất cả những gì có trong tay mà mỉm cười vậy thôi
Bao nhiêu cay đắng đắng cay mình cảm thấy đủ đầy rồi
Không muốn chìa tay ra nhận kể cả những lời mật ngọt
Từng thành tâm đối đãi thế gian rồi nhận về chua xót
Đổi lấy sai trái của người đem về dằn vặt bản thân
Đi qua từng ấy buồn vui nhầm lẫn thứ mình cần
Hoá ra mình không cần phải hơn thua với cuộc đời từng li từng tí
Hoá ra mình không cần mơ mộng giàu sang tiền vàng bạc tỉ
Mình cần yên ổn ở trong lòng
Mình cần bình lặng đi qua bão giông
Sống từng ấy tháng năm chiều nay như người già trầm ngâm trước cửa
Mình cần buổi tối mùa đông có ngôi nhà bếp lửa
Để sưởi ấm đôi tay
Có con chim se sẻ hót điệu gì trên cây
Đàn gà chen nhau để vào chuồng sớm
Mình ngồi trước hiên nhìn xa con đường trong xóm
Nghe mênh mông thơ ấu thấp thoáng hàng rào
Buồn thương yêu ghét thật nhiều thì đã sao
Tất bật hơn thua có đời đời làm người trần thế
Mỗi hội ngộ bên nhau biết quen đâu dễ
Nếu không thương được chi bằng bỏ qua
Nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra
May mắn thay hôm nay mình còn được sống
Trăm năm vô thường thế hay thôi tập nhủ lòng mình rộng lượng
Bao dung cho người ta và cho cả chính mình.
Mưa.
📸 Sam Sam
